Từ Diệu Vân đoan trang, tao nhã, không chỉ giỏi nữ công gia chánh mà còn có trí tuệ hơn người. Với tài đức vẹn toàn bà đã một tay giúp Chu Đệ tạo nên một truyền thuyết về sự thịnh vượng trong triều Minh. Vai diễn này cũng khá nặng ký đối với Dĩnh Nhi nhưng chắc chắn cô sẽ chinh phục được khán giả với khả năng diễn xuất chắc tay và linh hoạt. Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Hỗ trợ 55% cho tầng 1 Băng Tuyết Vô Ảnh (80% STVL + 95~151 Băng sát nội công) Tăng damage cho tầng 2: bao gồm Thúy Yên Song Đao và Vũ Đà Lê Hoa - Cách này sẽ tăng cho bạn tổng cộng 325 băng sát nội công cho tầng 2. Cách tăng này khi pk với thiếu lâm sẽ First published May 05, 2018. Tên truyện: Nội Tâm Của Ta Cơ Hồ Bị Phá Vỡ. Tác Giả: Nhất Khúc Phó Yên Hoa. Editor: Thiên Anh. Thể Loại: Bách Hợp, Mặc Thư, Trọng Sinh, Mạt Thế, Hệ Thống, HE. Tình Trạng Raw: 57 chương. Nhân Vật Chính: Ninh Vũ Nhiên, Mạc Tô. Văn Án: Ninh Vũ Nhiên xuyên Năm 1076, Nhà Lý cho xây dựng đại bản doanh và doanh trại tại xã Yên Phụ và phòng tuyến sông Như Nguyệt ở bờ Nam sông Như Nguyệt, tức sông Cầu ngày nay, trên địa bàn các xã Tam Giang, Đông Tiến, Yên Trung, Dũng Liệt, Tam Đa, Vạn An, Hòa Long. Nay vẫn còn nhiều di tích của phòng tuyến này được xếp hạng di tích lịch sử quốc gia . Shop hoa tươi Nguyệt Hỷ | Đặt hoa online Free Ship ở TPHCM SHOP HOA TƯƠI NGUYỆT HỶ Mua hoa tươi online Giá rẻ Giao SIÊU TỐC - FREE SHIP nội thành tphcm Hoa sinh nhật -9% + Hope 01 790,000 ₫ 720,000 ₫ Tiết kiệm: 8.9% -20% + 690,000 ₫ 550,000 ₫ Tiết kiệm: 20.3% -18% + Chào ngày mới 03 680,000 ₫ 560,000 ₫ Tiết kiệm: 17.6% -21% + Ngày xanh 01 Vay Nhanh Fast Money. Lý Bạch 701-762 là một trong ba nhà thơ kiệt xuất đời Đường, được người đời ca ngợi là Thi Tiên. Ông đã để lại hơn một nghìn thi phẩm tuyệt tác. Là một kiếm khách thi sĩ, Lý Bạch luôn coi thường danh lợi, thích ngao du sơn thuỷ, cầu Tiên tầm Đạo; phong, hoa, tuyết, nguyệt, cảnh núi sông tráng lệ, tình bằng hữu, tình quê hương và lòng khao khát tự do luôn chứa chan trong những vần thơ lãng mạn mà tràn đầy hùng tâm tráng chí của ông Lý Bạch có thời cũng đã từng làm quan khoảng 3 năm ở kinh đô Tràng An nhưng đã vứt bỏ áo mũ, với thanh gươm túi thơ lại lên đường Vọng Lư Sơn bộc bố, Hành lộ nan, Tĩnh dạ tư, Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng, Tảo phát Bạch Đế thành là những bài thơ nổi tiếng của Thi Tiên hé lộ một hồn thơ tuyệt đẹp. Thi phẩm Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng ghi lại một kỷ niệm sâu sắc tại lầu Hoàng Hạc Lý Bạch tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi về Quảng Lăng, qua đó nói lên cảm xúc lưu luyến, nhớ mong, trân trọng bạn của thi nhân. Nơi Lý Bạch đưa tiễn bạn lên đường đi xa về phía Tây là lầu Hoàng Hạc, một thắng cảnh thuộc Vũ Xương, tỉnh Hồ Bắc. Lầu Hoàng Hạc gắn liền với huyền thoại Phí Văn Vi đắc đạo thành tiên, đã từ đây cưỡi hạc ra đi. Bạn vong niên của Lý Bạch là Mạnh Hạo Nhiên 689-740 một nhà thơ nổi tiếng, cũng là một kẻ sĩ hào hiệp, phóng khoáng, ưa ngao du, rất tâm đầu ý hợp với Lý tiên sinh. Hai chữ cố nhân bạn cũ, người xưa trong câu đầu nói lên mối quan hệ sâu sắc, lâu bền về tình bạn đẹp giữa hai nhà thơ. Đó là bạn tao nhân mặc khách, là tri kỷ đồng cảnh, đồng Đạo Cố nhân Tây từ Hoàng Hạc lâuBạn từ lầu Hạc lên đường Bản dịch của Ngô Tất Tố Câu thơ dịch rất hay và thanh thoát, nhưng chữ Tây chưa dịch được để nói lên hướng đi của bạn. Chữ bạn chưa lột tả hết ý và cảm xúc của từ cố nhân. Trong thơ cổ, mỗi lần từ cố nhân xuất hiện, gợi tả biết bao hàm nghĩa làm rung động hồn ngườiCó thể bạn quan tâmNgày 19 tháng 2 năm 2023 thuộc cung gìLời cầu nguyện năm mới cho năm 2023 là gì?42 tháng là bao nhiêu ngàyNgày 9 tháng 2 năm 2023 sinh con trai là ngày gì?Ai là vua bóng đá 2023? Dạng chu tầm thuỷ tiệnNhân phỏng cố nhân cư Thơ Mạnh Hạo Nhiên Thuận dòng đủng đỉnh thuyền bơiCố nhân gần đó, qua chơi thăm nhà Câu thơ thứ hai kế thừa ý tứ và nâng tầm cho câu thơ thứ nhất, nói rõ thời gian bạn lên đường và nơi bạn sẽ đến Mạnh Hạo Nhiên lên đường vào một ngày tháng ba tam nguyệt mùa hoa khói yên hoa, xuôi về nơi phồn hoa đô hội Dương Châu một trong những đô thị đẹp nức tiếng thời Đường Yên hoa tam nguyệt há Dương ChâuGiữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng Lầu Hoàng Hạc, ảnh chụp những năm 1920 nguồn Wikipedia. Chữ há có bản phiên âm là hạ, được Ngô Tất Tố dịch thành xuôi dòng, thật là sáng tạo. Yên hoa là một thi liệu, một ẩn dụ giàu chất thơ mà ta thường gặp nhiều trong Đường thi hình ảnh mùa hoa khói này dễ tạo cho người đọc một cảm giác rất xa xăm và hoài cổ. Câu thơ không chỉ xác định thời gian và không gian đi, đến mà còn diễn tả nỗi niềm của kẻ ở người đi. Lầu Hoàng Hạc và Dương Châu cách xa nhau hàng nghìn dặm như được hiện lên qua vần thơ. Đằng sau hai địa danh mà thi nhân nói đến là cả một nỗi niềm, một không gian trống vắng vô bờ, một phương trời biệt ly thăm thẳm của đôi bạn tri âm. Còn có một bản dịch khác đọc lên nghe cũng rất thú vị Bạn từ lầu Hạc ra điDương Châu hoa khói giữa kỳ tháng baNhữ Thành Có thể nói trong hai câu khai thừa này, yếu tố tự sự chỉ là bề nổi của câu chữ nỗi niềm của một tâm sự thầm kín mới là tầng sâu hàm ẩn. Nơi thi hội tao nhân cũng là nơi ly biệt đó là Hoàng Hạc Lâu. Lý Bạch đứng trên lầu cao hay trên một cao điểm nào đó ở bến sông, dõi theo chiếc thuyền đưa Mạnh Hạo Nhiên đi đến chân trời xa Cấu trúc không gian với hai điểm mút cận viễn là một thủ pháp trong hội hoạ, ta thường bắt gặp trong Đường thi, trong các bức hoạ cổ Trung Hoa. Tác giả đã vận dụng thành công thủ pháp ấy tạo nên điểm nối giữa câu 1, 2 với câu 3, 4 thành một chỉnh thể nghệ thuật hoàn hảo. Hai câu cuối chuyển hơp, là linh hồn của bài thơ, giãi bày những tình cảm sâu sắc, đẹp đẽ, cảm động của Lý Bạch đối với Mạnh Hạo Nhiên, ẩn hiện sau ba hình ảnh được miêu tả trực tiếp dòng sông, cánh buồm, bầu trời là hình ảnh của thi nhân Lý Bạch đứng nhìn hoài con thuyền đưa người bạn cũ đi xa Cô phàm viễn ảnh bích không tận Cánh buồm đơn côi, lẻ loi cô phàm xa dần, mờ dần viễn ảnh rồi mất hút vào giữa nền trời mất hút vào cuối chân trời xa xanh thăm thẳm vô tận bích không tận, hay tấm lòng Thi Tiên với bao ái ngại, lưu luyến, nhớ thương như những con sóng gối lên nhau, đưa tiễn con thuyền của bạn, mất hút dần, mờ dần trên dòng sông Trường Giang? Con sông sẽ trở nên rộng bao la khi cái hữu hạn của nó đồng nhất với cái vô hạn của bầu trời. Chiếc thuyền buồm lẻ loi chở Mạnh Hạo Nhiên đã mất hút trong dòng sông bao la đó mang theo đi tình bạn của Lý Bạch. Dòng sông càng rộng, chiếc thuyền buồm càng nhỏ rồi biến mất vào khoảng không gian vô tận. Rõ ràng, sau khi tiễn bạn lên đường, Lý Bạch đã dừng lại khá lâu dõi mắt nhìn theo chiếc thuyền buồm lẻ loi đến tận chân trời xa tít ấy. Tác giả đã mượn cái khung cảnh thiên nhiên sau buổi tiễn đưa để nói lên tình cảm nhớ mong, trân trọng bạn da diết khôn cùng Thi Tiên tả về cái buồn của sự ly biệt, nhưng vẫn giữ được phong cách phóng khoáng, hào sảng, lạc quan khi ông miêu tả sự hùng vĩ của thiên nhiên Cô phàm viễn ảnh bích không tậnDuy kiến Trường Giang thiên tế lưu Bóng buồm đã khuất bầu khôngTrông theo chỉ thấy dòng sông bên trời. Cái tiêu điểm đầy ám ảnh của bài thơ chính là hình tượng cô phàm viễn ảnh. Còn cái tâm cảnh của Lý Bạch thì lại được diễn tả bằng hai chữ duy kiến chỉ nhìn thấy. Ta đã biết Lý Bạch thuở ấy sống trong thời thế Thịnh Đường. Lúc bấy giờ kinh tế đương triều phát triển vô cùng rực rỡ, thương nghiệp mở mang, nhiều đô thị sầm uất mọc lên như nấm Tràng An, Dương Châu, Thành Đô con sông Trường Giang khi ấy suốt đêm ngày thuyền bè đi lại xuôi ngược như mắc cửi. Thế mà trong muôn ngàn cánh buồm ở trên sông, Lý Bạch chỉ duy kiến nhìn thấy duy nhất chiếc cô phàm cánh buồm cô đơn lẻ loi của bạn, cứ thế mà nhìn mãi cho đến lúc nó mất hút trong bầu trời xanh biếc. Chỉ qua hình ảnh thơ đó thôi, đã đủ thấy, đủ biết tình tri âm tri kỷ mà L‎ý Bạch dành cho Hạo Nhiên thắm thiết và trân quý đến nhường nào! Mặc dầu chưa dịch thoát được ý của hai chữ cô trong cô phàm, và bích trong bích không tận, nhưng có thể nói Ngô Tất Tố đã ít nhiều lột tả được cái hồn của Đường thi trong nguyên tác, khiến chúng ta đọc lên mà thấy thấm thía về nỗi nhớ mong, lưu luyến, trân trọng bạn của thi nhân. Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng là một trong những tuyệt tác về thơ thất ngôn tứ tuyệt của Lý Bạch. Thi phẩm này gửi gắm một thông điệp vừa cụ thể, vừa phổ quát cho muôn đời về đề tài tống biệt và ức hữu Tiễn biệt và nhớ bạn. Cấu trúc không gian xa gần cận viễn, lấy ngoại cảnh để biểu hiện nội tâm, ngôn ngữ trang nhã, gợi cảm, hàm súc đó là những yếu tố nghệ thuật tạo nên vẻ đẹp văn chương và cốt cách của bài thơ này. Thi phẩm đã phản ánh một tâm hồn đẹp, một tình bạn đẹp của Lý Bạch, cũng là của những tao nhân mặc khách đời Đường khi xưa. Nhưng vượt lên trên tất cả những giá trị về nội dung và nghệ thuật ấy chính là nội hàm là thông điệp phản ánh giá trị đạo đức, cốt cách mang đậm phong thái chính nhân quân tử của văn hóa Á Đông xưa. Chính cái phong thái đường hoàng mà tự nhiên, đĩnh đạc mà phóng khoáng, hào sảng nhưng lại rất hiểu đời, hiểu người, hiểu mình ấy đã làm cho cuộc chia tay giữa Lý Bạch và cố nhân Mạnh Hạo Nhiên có bi mà không có lụy, có tống mà không có biệt, có cảm xúc thăng hoa mà dường như không chút vương vấn phàm tình. Phải chăng đó cũng chính là lý do khiến cho tuyệt tác thi phẩm này trở nên bất tử với thời gian Đường Phong Có thể bạn quan tâm Lý Bạch Lộ trình hồi hương trong Tiên cảnhHoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu vì sao lại có thể lưu truyền thiên cổ?Thảm kịch Vũ Hán Khi Trường Giang hoá thành sông lệTrung Quốc cho thổi bay tượng Phật Quan Âm cao nhất thế giớiBáo cáo Ba bệnh nhân Covid-19 người Việt hồi phục kỳ diệu nhờ niệm 9 chữ chân ngôn NGOẠI TRUYỆN 1 1. Năm 25 tuổi, ta mở tiệm cơm và định cư ở Giang Nam. Bởi vì thằng bé Lý Vong Thần con ta đến lúc phải đi học rồi. Vợ Dương đại ca bán thịt đầu đường bảo "Trẻ con 7 tuổi không đi học là bị ngốc nghếch đấy." Cô Lưu Tam bán hẹ bên cạnh phản bác "Đi học hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, làm được việc mới tốt." Con trai ta tất nhiên là phải được học hành đàng hoàng. Hai năm nay, ta tự tham khảo sách rồi dạy cho thằng bé, nên giờ Vong Thần đi học chắc cũng không bị chậm hơn bạn bè. Ta xuất cung vào năm 21 tuổi, từ đó đi khắp Bắc Nam. Mỗi vùng, ta đều dừng lại nghỉ chân một thời gian, vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh vừa nếm thử những món quà dân dã. Ta không khỏi cảm thán tài trị quốc của hoàng thượng. Khắp nơi dân chúng được hưởng thái bình, cả hành trình ta không gặp phải nguy hiểm gì. Năm 23 tuổi, ta tình cờ gặp Lý Vong Thần ở Hoài Dương. Khi ấy, ta mua bánh xong đang định trả tiền thì thằng bé chạy vụt qua cướp túi tiền của ta, bị ta tóm được. Nhóc con cướp cũng không nên hồn! Sau đó, ta mới biết cậu bé cần tiền mua thuốc cho bà. Ta thấy thương bèn mời thầy thuốc đến khám cho bà cậu bé. Nhưng, bà cậu bé vẫn không qua khỏi. Thực ra, hai người không phải bà cháu ruột. Cả hai chẳng có người thân, trong hoàn cảnh bơ vơ ấy, cơ duyên trở thành điểm tựa cho nhau. Ta nghĩ đến lần đầu Lý Bá gặp mình, có lẽ trông ta còn thảm hơn thế này. Nghe thằng bé khóc nẫu hết ruột gan, ta khẽ hỏi "Nhóc con, gọi ta một tiếng a nương, sau này ta sẽ nuôi nhóc, được chứ?" Và thế là ta có một đứa con, chẳng sinh chẳng dưỡng đã lớn từng này. Ta không biết bình thường có con rồi sẽ thế nào, ta chỉ cảm giác như mình có thêm đứa em nhỏ. "Con trai à, con tên là gì?" "Con tên là Mao Đản." "Ừm Mao Đản, sau này con đi theo nương, nương đặt tên khác cho con." Thực tế chứng minh, nuôi con như nuôi em không ổn chút nào. Ngày đầu tiên đi học thằng bé đã đánh nhau. Ta đứng cạnh học đường nhìn hai người phụ nữ vừa chửi vừa xông đến chỗ ta. Ta quen giải quyết các vấn đề theo quy tắc riêng của bản thân. Lý Vong Thần trông vẫn không sứt mẻ gì, còn hai đứa con nhà người ta đứa chảy máu mũi, đứa phải quấn rịt khăn trên đầu. Ta hỏi Lý Vong Thần "Con có sao không?" "Không sao ạ." Thằng bé hả hê trừng mắt dọa hai đứa nhóc kia. Ta lại hỏi Lý Vong Thần đã xảy ra chuyện gì. "Nương ạ, thấy con là ma mới nên mấy đứa tụi nó bắt nạt con, bẻ gãy bút của con còn lấy đá ném con nữa. Không ném trúng con được thì xông lên đánh, đánh cũng chẳng đánh lại nổi cơ." Nghe vậy, hai đứa bé kia không nói gì, nhưng a nương tụi nó lại bắt đầu mắng. "Nói linh tinh gì vậy cái thằng nhóc kia?" "Nó đánh con ta đây này!" Ta thấy nhức cả đầu, yên lặng đợi hai người nói hết. Ta không tức giận, khom người ngồi xuống, bình tĩnh cất tiếng hỏi hai đứa bé kia. "Vong Thần nói có đúng không?" Cả hai không đáp, ngược lại hai vị a nương lại được nước lấn tới. Ta mất kiên nhẫn "Hai người đừng nói nữa." "Những bạn khác cũng biết phải không? Ta sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Đứa bé bên cạnh vẫn im thin thít. Ta nhẹ nhàng cất lời "Phu tử các con có từng dạy bậc quân tử nên cư xử thành thật, không được nói dối không?" Mấy đứa bé bèn gật đầu. "Nếu đã như vậy, mời các vị tiểu quân tử đây hãy nói cho ta biết, ban nãy Lý Vong Thần có nói dối hay không?" "Không ạ." Ta gật đầu "Ngoan lắm." Hai vị a nương ban nãy hùng hồn vậy, bây giờ im như thóc, vì vừa giận cũng vừa xấu hổ. Chẳng ngờ Lý Vong Thần bước lên phía trước, vỗ vai mấy đứa nhóc nọ. "Không phải người ta bảo là không đánh không quen sao, sau này chúng ta là huynh đệ tốt cùng nhau phấn đấu." "Cơ mà đánh không lại thì cũng không được chơi xấu đâu. Ta coi các ngươi là huynh đệ, hai ngươi ban nãy lại vu oan cho ta." Hai đứa bé trực trào nước mắt, thút thít "Huynh đệ à, bọn ta sai rồi! Bọn ta chỉ định đùa thôi, không ngờ lại thành ra như vậy." Lý Vong Thần giang tay ôm luôn cả hai đứa "Đại ca cũng có lỗi, đại ca đánh mấy đệ đau quá." Vậy là...thành đại ca rồi ư? Hình như không cần ta ra mặt lắm. Ta nhìn sang bên cạnh, vị a nương kia ngượng chín mặt "Hay là...chúng ta dẫn các con đi khám đại phu?" 2. Ngoại trừ học văn, ta còn mời thầy dạy võ cho Lý Vong Thần. Ngày nào ta cũng gọi thằng bé dậy sớm rèn luyện thân thể, sau đó ta về phòng ngủ tiếp. Thằng bé đòi kháng nghị. Ta dùng lời lẽ hợp tình hợp lý đáp "Nhà ta cô nhi quả mẫu con à, khó tránh khỏi nguy hiểm. Con là người con trai duy nhất trong gia đình, con phải bảo vệ a nương." Lý Vong Thần gật đầu đồng tình "Con biết rồi a nương." Thế là thằng bé nghĩ đủ mọi cách tìm một người cha, để cho cái nhà này có thêm người đàn ông thứ hai. Vài tháng sau, thằng bé đã làm quen hết tất cả nam nhân chưa thành thân quanh khu này, lần nào cũng nhất quyết kéo ta đến ngó thử. Biết nói sao đây? Tại ta từng dõi theo vị hoàng đế quyền cao chức trọng mưu mô xảo quyệt, từng trông thấy dáng vẻ võ tướng lòng đầy hoài bão của Thập Thất, từng gặp rất nhiều công tử thế gia tướng mạo khôi ngô. Chắc vậy nên bất giác mắt ta đã quen với cái đẹp. Khi ta nhìn Lưu nhị ca bán cá ở bến cảng, hay là ông chủ tiệm vải đối diện tiệm cơm nhà ta, ta không có có cảm giác. Hiếm lắm ta mới có thời gian đi đón con trai tan học, vừa đến đã thấy thằng bé đang mai mối mình với người ta. "A nương con rất dịu dàng, lương thiện, mặc dù không đẹp mấy, nhưng nương sáng dạ, chẳng có việc gì là nương không biết." Quỷ nhỏ này, dám bảo ta xấu! Đột nhiên, người kia cất tiếng, chất giọng ấm áp "Trò đang muốn kiếm phụ thân cho mình sao?" "Vâng, nương là do con tự nhận, tự tìm thêm cha cũng vậy thôi." Ta bèn cất bước đến cạnh Vong Thần, người kia mặc y phục trắng, tựa như bước từ trong tranh ra, đôi mắt tựa như cánh hoa đào, khóe mắt hơi xếch lên tạo nên cảm giác quyến rũ. Ta cơ hồ nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt. Người ấy khẽ cười, véo má Vong Thần "Nhưng mà thầy dạy học chẳng được bao nhiêu, mua kẹo cho các trò rồi chẳng còn tiền nuôi a nương trò nữa." Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại bảo "Ta...ta có tiền." Thành công thu hút ánh mắt của người kia! Đôi mắt người đen láy, toát ra sự dịu dàng dễ chịu, bấy giờ ta mới ý thức được mình vừa nói gì. "A nương đến rồi!" Vong Thần hét lớn giải thoát ta khỏi vòng vây của sự ngượng ngập. Ta không dám nhìn vào đôi mắt kia nữa, nhanh chóng kéo Lý Vong Thần bỏ chạy "Lý Vong Thần về thôi." "Nương không phải vội, đó là phu tử bọn con." "Nương đi chậm thôi, chú ý hình tượng." Về đến nhà, Vong Thần xun xoe giới thiệu với ta. "Nương ạ, thầy ấy tên là Triệu Tư Tề, năm nay 26 tuổi, là phu tử học cao biết rộng nhất học đường." "Nương yên tâm, con đã nghe ngóng cả rồi, hàng xóm láng giềng ai cũng tấm tắc khen thầy tốt bụng, chính trực, đẹp nết còn đẹp cả người. Con gái huyện lệnh mến thầy 2 năm rồi, nhưng thầy không đồng ý." Bỏ qua vấn đề nhân phẩm, ta thừa nhận mình rung động trước vẻ đẹp ấy. Thực ra, không lạ khi Vong Thần bảo ta hiền. Thằng bé chẳng bao giờ thấy ta giận cả. Song không phải vì ta hiền, mà tại những chuyện bình thường không đủ sức làm ta giận. Còn thông minh là thật, bởi chỉ trong thời gian ngắn, tiệm cơm của ta kinh doanh vô cùng phát đạt. Tuy nhiên, ta có cảm giác người tầm thường như mình sao lọt được vào mắt xanh của Triệu Tư Tề, hơn nữa ta còn có một đứa con trai. Ai dè, Lý Vong Thần rất nhanh nhảu mời thầy về nhà ăn cơm. Nhìn thấy Triệu Tư Tề, ta phảng phất như thấy tiên nhân hạ phàm. "Đành làm phiền cô nương, tại hạ là Triệu Tư Tề, phu tử của Tiểu Thần." Bởi từng hầu hạ hoàng thượng, nên tất nhiên ta phải hiểu lễ nghi "Triệu tiên sinh không cần đa lễ, ta là Lý Thư Nhiên." Bảo là đến ăn cơm nhưng Triệu Tư Tề đã tự mua thức ăn mang đến, ta chỉ việc hâm lại. Lý Vong Thần và vội bát cơm sau đó lủi mất "Cả hai nói chuyện đi ạ, con hẹn huynh đệ bàn luận võ nghệ rồi." Bốn mắt nhìn nhau, chỉ có ta ngại, Triệu Tư Tề vẫn bình tĩnh dùng cơm. "Lý cô nương, tại hạ là người Tô Châu, phụ mẫu khuất núi đã lâu, nay chỉ còn một mình, hiện đang sống ở ngõ Hạnh Hoa, phía tây thành." Sao có cảm giác như đi xem mắt vậy? "Ta vốn ở Kinh Thành, phụ thân mất nên chuyển đến đây, giờ chỉ có mỗi con trai là Vọng Thần." Người ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười "Tiểu Thần bảo cô nương vẫn chưa thành thân?" Ta gật đầu. "Trùng hợp quá, tại hạ cũng vậy." Trùng hợp? "Tiểu Thần bảo muốn nhận ta làm phụ thân, không biết ý cô nương thế nào?" Ta thấy ong đầu, sau đó cố gắng tĩnh tâm suy nghĩ, bao năm mình sống theo quy tắc, phá lệ một lần thì có sao. Ta thừa nhận mình mê mẩn sắc đẹp, nhưng sau này nếu có hậu quả gì, ta tin mình gánh vác được. Ta buông đũa, bĩnh tĩnh đáp "Ta không có người thân nào khác, không cần phải lo lắng về bên nhà ta." "Ta mở một tiệm cơm phía đông thành, đủ làm kế sinh nhai, ta có thể nuôi chàng, còn con cái thì ta muốn thuận theo tự nhiên." "Song, Lý Vong Thần nhất định phải theo họ Lý. Sau này, ta vẫn muốn tiếp tục ở đây, chàng có thể dọn qua đây ở." "Không phải ta chê bên chàng, mà là ta chuyển nhà nhiều quá, không muốn chuyển thêm lần nào nữa." Nói xong, ta chợt đỏ mặt, lỡ như người ta không có ý này, ta biết giấu mặt vào đâu. Chàng cười nhẹ như gió thoảng "Vậy sau này, nhờ nương tử nuôi ta đấy." Thành thân với một người mới gặp mặt hai lần quả thực như một giấc mộng. Lý Vong Thần hỏi ta "Nương, con có cha rồi, sau này con không cần dậy sớm tập võ nữa đúng không?" Ta xoa đầu thằng bé "Cha con nhìn còn không mạnh bằng con, con vẫn nên tập võ tiếp." __________________________________ CẢNH BÁO KHÔNG BUÔNG LỜI CAY ĐẮNG CHỈ NHẬN KẸO. Nguồn ảnh 小红书ID 1023846774 Diên vĩ Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Fb Bốn ngày bên tôi Thể loại Ngôn tìnhCổ đạiHENữ CườngBinh Vương Tình trạng Đang viết Số chương đang ra Nguồn Lượt đọc 28,969 Cập nhật 07/04/2023 Ta là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đến nay, ta đã theo hầu ngài được hơn mười năm, từ lúc ngài còn là vị hoàng tử đáng mến cho đến khi trở thành bậc đế vương đáng sợ. Mọi người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta. Advertisement Last edited by a moderator 26/03/2023 [Zhihu Có truyện nào nữ chính sống rất tỉnh táo không?]Văn ánĐã mười năm trôi qua, từ lúc còn là tỳ nữ hầu hạ Hoàng thượng khi còn là Hoàng tử cho tới hiện tại…Chớp mắt một cái, thời gian lại trôi nhanh đến vậy! Mà ngài cũng thay đổi khó người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta.

yên hoa tam nguyệt